- Mặt nạ
Tất cả chúng ta đều mang mặt nạ, kẻ ít người nhiều, nhất là với người chúng ta ít tin tưởng, vì mặt nạ đem lại cho chúng ta cảm giác an toàn (nhưng thường chúng ta không ý thức được điều này). Quả thật, khi chúng ta đeo mặt nạ, không ai có thể làm tổn thương chúng ta, vì họ không biết được con người chúng ta và do đó cũng không biết được những điểm yếu của chúng ta để tấn công.
Tuy nhiên, mặt nạ khiến chúng ta trở nên trơ trơ, không tình cảm và cũng chẳng có cá tính, vì thế mặt nạ dễ đưa chúng ta đến những thái độ vô cảm, vô trách nhiệm và cả vô nhân đạo nữa. Khi đeo mặt nạ, chúng ta cũng không thể thiết lập được với ai một tương quan đích thật. Do đó, tương quan bị sai lệch và đây chính là nguồn gốc của mọi vấn đề trong tương quan. Những vấn đề này rất khó giải quyết, vì chúng ta không biết phải bắt đầu từ đâu và dựa trên đâu để giải quyết. Quả thật, tất cả đều được xây dựng trên sự giả dối và khi chúng ta càng tiến sâu vào vấn đề thì chúng ta càng lún xa trong sai lầm.
Cuộc sống của chúng ta chỉ là do tương quan làm nên, và nếu tương quan bị hỏng thì cuộc đời chúng ta cũng hỏng theo và làm cho chúng ta đau khổ, đặc biệt nếu đó là những tương quan gia đình, là những tương quan chính yếu. Thật vậy, vì những lý do khác nhau (đôi khi đó là những lý do gây nhiều đau thương và bắt nguồn từ rất xa trong cuộc sống), có những người phải mang mặt nạ cả với người thân. Chẳng bao lâu, việc này không những làm họ mệt mỏi mà còn bị tha hóa nữa, vì họ phải đóng kịch thường xuyên và không còn biết mình là ai nữa. Từ đó, họ có một lối sống vô trật tự vì không có phương hướng và họ cũng sống chán nản vì thất vọng về mình và không thấy ý nghĩa của cuộc sống. Người tìm kiếm những thú vui chóng qua, hư ảo, thác loạn, cũng bắt đầu từ đây.
Khi chúng ta bỏ mặt nạ ra, chắc chắn chúng ta dễ bị người khác làm tổn thương hơn, nhưng chỉ bằng giá đó chúng ta mới có thể là chính mình và cảm thấy được tự do. Cũng chỉ khi chúng ta gặp được Chúa là Sự Thật, chúng ta mới có thể bỏ rơi dần mặt nạ và dám đương đầu với tấn công. Khi đó, tấn công không còn làm cho chúng ta bị thương nữa, nhưng lại trở thành dịp để chúng ta nhìn lại mình và vì vậy, giúp chúng ta biết con người mình hơn để có thể xây dựng mình. Do đó, chúng ta không phải sợ bị người khác tấn công, mà còn phải xem đó như là hồng ân nữa, vì chúng ta càng có dịp bị tấn công, chúng ta lại càng trở nên mạnh mẽ và trong sáng.
Bài 83 này được trích ra từ sách của chị Lưu Thùy Diệp.