- Khéo léo và tinh tế
Trước kia, tôi vẫn nghĩ muốn có tương quan tốt đẹp với mọi người, tôi phải biết sống khéo léo bằng cách vận dụng những quy tắc tâm lý hay những kỹ năng ứng xử được chỉ dẫn trong các sách “đắc nhân tâm”. Dần dần Chúa cho tôi thấy, tôi chỉ cần đến học cùng Chúa và chẳng phải bận tâm đối xử cho khéo léo, vậy mà tương quan của tôi với mọi người lại càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi nghiệm ra, khi tôi muốn sống khéo léo, tôi đã khởi đi từ tôi và phải bỏ ra công sức của mình để cố gắng đạt được kết quả như tôi mong muốn, có lúc tôi thành công có lúc tôi thất bại, và tôi sẽ vui buồn, hả hê hay bực mình tùy theo kết quả gặt hái được. Xét cho cùng, tuy mục đích là để nhắm đến tương quan tốt đẹp với người khác, nhưng dù sao động cơ tôi sống khéo léo vẫn là vì mình chứ không phải vì người khác. Tôi muốn lấy lòng và được lòng người khác chung quy cũng là để họ sẵn lòng chiều lòng tôi. Thế chẳng phải là tôi lèo lái người khác làm theo ý mình sao? Vậy làm gì có yêu thương đích thật ở đây? Nếu thế, đến một lúc nào đó, tôi không còn đủ khả năng để đối xử khéo léo nữa thì mối tương quan của tôi với họ sẽ ra sao? Nó quả thật là mong manh như con người của tôi và họ.
Khi đến với Chúa, tôi đến gặp Đấng tạo dựng nên tôi, Người biết rõ tôi ngay cả trước khi tôi được hoài thai trong dạ mẹ. Người ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi và chỉ mình Người mới biết nguyên nhân của từng vết thương nơi tôi để có thể chữa lành nếu tôi biết chạy đến cùng Người và để cho Người chạm đến. Khi những vết thương sâu xa đã được chữa lành, lòng tôi không còn khép kín trên nỗi đau của mình và biết mở ra với người khác. Biết mình là khốn cùng nhưng được Chúa thương xót và trở nên hạnh phúc, tôi cũng muốn sống lòng thương xót mà tôi đã nhận được cách nhưng không ấy với người khác để họ cũng được hạnh phúc. Tôi không hề tìm kiếm, nhưng nhận ra dường như mình trở nên tinh tế hơn trong cách đối xử với người khác. Tôi đoan chắc là do tôi trung thành ở lại với Chúa mỗi ngày mà tôi được thấm nhuần cách yêu thương của Chúa lúc nào không hay.
Vì vẫn sống trong thân phận mỏng giòn của con người, thỉnh thoảng tôi vẫn có những va chạm với người khác. Nhưng vì không còn nghĩ đến mình, không còn muốn được lợi hay phần thắng thuộc về mình, tôi cố gắng đặt mình vào chỗ người kia để hiểu họ, tôn trọng sự khác biệt nơi họ, chấp nhận những yếu đuối nơi họ cũng như nơi tôi, tôi không cảm thấy bị tổn thương để rồi công kích lại họ bằng những lời gây tổn thương ngược lại. Đồng thời, tôi luôn tìm cách nhận ra phần lỗi ở nơi mình, dù chỉ là sự vô tình, vụng về hay thiếu hiểu biết khiến mình nói lời không thích hợp gây hiểu lầm và làm tổn thương người khác. Tôi thấy lời xin lỗi chân thành luôn có hiệu quả tức thời để làm dịu mọi căng thẳng nên không ngại nói ngay.
Giờ đây, tôi không còn phải dựa trên sức mình để sống khéo léo hầu đạt được thành công trong tương quan nữa. Tôi chỉ còn dựa trên sức Chúa để sống trong tự do và hạnh phúc làm con cái Chúa và dường như mọi tương quan đều luôn tốt đẹp với tình yêu cảm thông, tinh tế Chúa ban.
Bài 114 này được trích ra từ sách của chị Lưu Thùy Diệp.